Tần Phương Nghi sau khi thả tù binh xong, lại muốn đi ra ngoài giúp đỡ, nhưng bị Diệp Lưu Vân gọi lại. “Ngươi đi đâu vậy?” “Bên ngoài chiến đấu chắc hẳn vẫn chưa kết thúc, ta đi bắt thêm ít tù binh nữa!” Tần Phương Nghi cũng nói. “Gấp cái gì! Những vũ tu kia chiến đấu tích cực như vậy, không phải nên cho bọn họ thêm một cơ hội luyện tay sao! Ngươi nghỉ ngơi đi!” Diệp Lưu Vân không cho nàng ra ngoài. Tần Phương Nghi lúc này mới hiểu được Diệp Lưu Vân đang cố ý hố những vũ tu kia. Nàng trở về còn nói với Diệp Thiên Đao cùng các thống lĩnh khác. “Hắn hố người thật sự quá ác, lần này những vũ tu kia ít nhất chết một nửa!” Những thống lĩnh kia cũng nói: “Những vũ tu kia không biết tốt xấu, đi theo vướng víu! Bọn họ không chết, sẽ ảnh hưởng đến việc bố trí chiến đấu tiếp theo của chúng ta!” “Cái này tính là gì! Nếu là hắn muốn hố chết bọn họ, bọn họ sẽ không còn sót lại một ai!” Diệp Lưu Vân cũng không sốt ruột, dù sao những ma vật kia cuối cùng đều là của Ma Đằng và Phong Ma Bi. Bọn họ thôn phệ hết những ma vật kia chỉ tốn thời gian lâu hơn một chút mà thôi, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cứ từ từ đánh đi. Tiêu hao cũng không phải người một nhà của bọn họ. Hắn không có thời gian đi giáo dục những vũ tu kia, trực tiếp lợi dụng làm pháo hôi càng bớt việc. Hắn đi ra ngoài, liền ở trong trận pháp xem náo nhiệt. “Ngươi không thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4989878/chuong-5991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.