Sự cống hiến của Diệp Lưu Vân trong chiến tranh và sự cống hiến của Phật môn dành cho hắn hoàn toàn là hai phương thức khác nhau, rất khó để cân nhắc giá trị của chúng. Những người đã chết trong chiến tranh của hắn cũng không thể dùng tài nguyên để đong đếm. Sau khi Đổng béo trở về, cũng tổ chức một đội quân Ngộ Đạo cảnh ba vạn người, mang đến muốn cùng tham chiến. Hắn cảm thấy đi theo Diệp Lưu Vân chắc chắn còn có chỗ tốt. Hơn nữa, những binh lính kia của hắn nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không ra ngoài luyện tập, năng lực chiến đấu chỉ sẽ thoái hóa. Diệp Lưu Vân thấy hắn mang ba vạn binh lính đến tham chiến, cũng cười nói: "Ngươi đây là chiếm tiện nghi không đủ a, còn muốn mượn thêm chút ánh sáng!" "Ha ha, vẫn là lão đại ngươi hiểu ta! Ta đây không phải nếm được vị ngọt rồi sao, liền muốn kiếm thêm chút chỗ tốt!" Đổng béo cũng cười nói theo. Hắn và Diệp Lưu Vân cũng không khách khí, có gì nói thẳng. Diệp Lưu Vân cũng không để ý. Dù sao hắn cũng có trả giá, có thu hoạch cũng bình thường. Hắn chỉ nhắc nhở Đổng béo: "Vương triều của ngươi còn có lực lượng thủ hộ sao?" Cũng không thể để hắn tiêu hao sạch tất cả lực lượng cao cấp, bằng không sau này hắn ngay cả năng lực tự vệ cũng không còn. "Giữ đủ rồi, ngươi cứ yên tâm đi!" Đổng béo cũng không điên cuồng như vậy, vẫn biết thủ hộ vương triều. Diệp Lưu Vân cũng không nói thêm gì, để hắn cũng gia nhập, dẫn binh chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4989835/chuong-5948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.