Diệp Thiên Phệ hiện tại đã bị bọn họ chọc giận, đâu còn để ý Võ Thanh Phượng nói gì. Những người này ăn cháo đá bát, vừa mới giải cứu bọn họ ra, đã muốn động thủ với mình. Hắn và Võ Nguyên Cát không có giao tình gì, giết hắn cũng sẽ không chút do dự. Cảnh giới của Võ Nguyên Cát quả nhiên là cao, nhưng hắn tuổi đã cao, mà chú thuật của hắn công kích đúng là sinh mệnh lực và khí vận của hắn. Cho nên khuôn mặt của Võ Nguyên Cát cũng đang nhanh chóng già yếu, cho dù thực lực có mạnh đến đâu, không có sinh mệnh lực cũng không phát huy được uy lực. Võ Thanh Phượng cũng gấp rồi. Muốn xông tới cứu người, nhưng trận pháp cũng ngăn nàng lại, còn phát động công kích nàng. "Diệp Thiên Phệ, ta chỉ là muốn Nguyên Cát gia gia khống chế ngươi, không để hắn hại ngươi!" Nàng chỉ có thể lo lắng hô lên với Diệp Thiên Phệ. Nhưng Diệp Thiên Phệ vẫn không hề lay chuyển, tiếp tục rút ra sinh mệnh lực của Võ Nguyên Cát. "Ta cầu xin ngươi! Ta chỉ có một người thân này thôi, ngươi tha cho hắn đi! Vương triều ta không cần nữa, ngươi muốn thì cứ lấy đi!" Võ Thanh Phượng cũng cầu khẩn lên. Diệp Thiên Phệ nhìn xem thực lực của Võ Nguyên Cát, cũng bắt đầu giảm mạnh, lúc này mới dừng tay. Hắn lạnh giọng nói: "Hừ, ngươi cho rằng ta hiếm lạ cái vương triều rách nát này sao? Ta giải cứu các ngươi, các ngươi lại muốn động thủ với ta? Ta cũng coi như đã mở mang tầm mắt rồi! Võ Thanh Phượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4989686/chuong-5799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.