“Phúc họa tương y, cũng chưa chắc là xui xẻo, có lẽ ngươi nhờ vậy mà nhặt được một cái mạng thì sao! Bằng không, ngươi tùy thời phải chết!” Giọng nói của Diệp Thiên Phệ đột nhiên từ trong não Ngô Thiên Phú vang lên, làm hắn giật mình. “Đây là nô ấn gì mà lợi hại vậy?” Trong lòng hắn kinh hô. Diệp Thiên Phệ cũng lại lần nữa hàn huyên với hắn: “Đương nhiên rồi, ta đã nói với ngươi rồi, ý nghĩ của ngươi ta đều biết! Lợi hại chứ? Nhưng ta cũng không rảnh rỗi mà nói chuyện phiếm với ngươi mãi, liền dứt khoát sắp đặt một chút, sau này ngươi có hành động phản bội ta, liền trực tiếp xóa bỏ. Cũng miễn cho ta cứ phải nói chuyện với ngươi, làm ngươi làm việc phân tâm. Ngươi có việc gấp thì cứ trực tiếp dùng nô ấn này liên hệ với ta! Ngươi bận đi!” Diệp Thiên Phệ cảnh cáo xong Ngô Thiên Phú, liền không còn động tĩnh gì nữa. Ngô Thiên Phú cũng coi như là đã thấy được uy lực của nô ấn này, lập tức liền an bài thủ hạ thu thập phòng tu luyện. Diệp Thiên Phệ trở về tẩm cung của Võ Thanh Phượng sau khi nàng vừa mới tỉnh lại. Nàng vừa nhìn thấy Diệp Thiên Phệ đi vào, lập tức liền bảo các thị nữ đều lui ra ngoài, sau đó truyền âm hỏi hắn: “Ngươi vừa rồi muốn giết ta?” Diệp Thiên Phệ lại cười nói: “Không ép ngươi một chút ngươi cũng không động thủ a! Chịu chút thương tích coi như luyện thể rồi, võ tu nào có không bị thương. Yên tâm đi, ta trong lòng có số, ngươi chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4989674/chuong-5787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.