"Chư vị dừng tay thế nào?" Lúc này, vị trưởng lão bên cạnh Phương Thiên Hóa mở miệng nói. Phương Thiên Hóa lúc này đã phát hiện tình hình không ổn, trốn đến phía sau vị trưởng lão kia. Bên Diệp Lưu Vân không ai để ý đến vị trưởng lão kia, đều cứ thế mà giết. "Các ngươi nếu không dừng tay nữa, ta thật sự muốn giết nàng!" Vị trưởng lão kia xách cổ Cố Thanh Uyển, giơ nàng lên, trên tay cũng bắt đầu dùng sức, Cố Thanh Uyển bị hắn bóp đến mắt trợn trắng. "Lằng nhà lằng nhằng, ngươi muốn giết thì mau ra tay đi!" Diệp Lưu Vân trực tiếp mắng một câu, một đao chém một võ tu trước người thành hai nửa. Vị trưởng lão kia trong lòng cũng đang nghi ngờ, không biết nữ nhân này là có hay không thật hữu dụng. Nhưng hắn vẫn hỏi: "Còn có thể nói chuyện sao?" "Nói chuyện cái rắm, ngay cả Phương gia các ngươi ta cũng sẽ giết đến tận cửa, ta có gì tốt để nói chuyện với ngươi?" Diệp Lưu Vân cũng không khách khí mắng nói. Tiếp đó là mấy tiếng kêu thảm thiết, những võ tu ra tay của Phương gia đều bị tiêu diệt. Một tiếng "bùm", Phương Thiên Hóa bỗng nhiên bị đánh bay, rơi xuống trước chân Diệp Lưu Vân, bị đánh đến hộc bọt máu. Ngay cả vị trưởng lão kia cũng không phát hiện là ai ra tay. "Đồ chó, chạy rồi còn dám quay lại, ngươi nghĩ ta giống nữ nhân kia, sẽ tha cho ngươi một mạng sao?" Diệp Lưu Vân vừa nói, một đao liền cắm xuống. "Đừng!" Vị trưởng lão kia và Phương Thiên Hóa đều kêu lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4989332/chuong-5445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.