Đồng Lỗi và Lý Mạc Bắc nghĩ lại cũng đúng là như vậy. Người không được, cho dù có trang bị tốt đến mấy cũng chỉ có thể khiến họ nội đấu càng nghiêm trọng hơn. Một số thủ lĩnh chút thông minh vặt vãnh đó, đều dùng lên người mình rồi. Ba đội cực mạnh mà họ đã giúp đỡ trước đó, bây giờ cũng hẳn là đã tiêu diệt hoang thú gần hết rồi. Nhưng cũng không thấy họ ra ngoài giúp đỡ các tinh cầu khác. Có thể thấy, cho dù có trang bị cho họ, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể dùng tới. Cuối cùng, những trang bị đó vẫn sẽ tập trung vào tay cường giả, trở thành công cụ để họ tranh quyền đoạt lợi, mưu cầu tài nguyên cho bản thân. "Ai!" Hai người họ thở dài một tiếng. "Vậy người ở chỗ chúng ta có phải là xong rồi không?" Đồng Lỗi cũng hỏi Diệp Song Đao. Diệp Song Đao cũng nói: "Cứ chờ đi, chờ một vị lãnh tụ vừa vô tư lại có trí tuệ xuất hiện! Chỉ vô tư thôi cũng vô dụng! Tình thế hỗn loạn này, không có trí tuệ thì ngay cả võ tu cũng không thống nhất được, huống chi là đối chiến với hoang thú!" Đồng Lỗi và Lý Mạc Bắc cũng một trận không nói nên lời, không biết loại người đó khi nào mới xuất hiện. Người bên Diệp Lưu Vân, trừ khôi lỗi ra, đều bắt đầu luân phiên thủ thành. Trận pháp phòng ngự do chính họ bố trí vô cùng mạnh mẽ, cho dù không thủ thành, hoang thú mấy ngày cũng không phá được. Thủ thành cũng chỉ là muốn nhanh chóng tiêu hao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4989178/chuong-5291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.