Diệp Lưu Vân vẫn không nỡ lãng phí, liền dẫn theo Diệp Thiên Phệ và Diệp Song Đao cẩn thận đi qua, cất vào tất cả những thi thể kia. Mà vũ tu kia trong sơn cốc vẫn luôn ngồi tại nguyên chỗ không động, còn nhắm mắt lại, giống như lại tiến vào trạng thái tu luyện. "Hắn đang giở trò gì?" "Đi xem một chút mới biết được, khẳng định sẽ không tặng không nhiều người như chúng ta!" Diệp Lưu Vân bọn họ không nghĩ ra, cũng chỉ có thể vừa đề phòng vừa đi vào trong sơn cốc. Kim đồng của bọn họ cũng đang dò xét khắp nơi, không phát hiện có trận pháp cạm bẫy. Bất quá Diệp Lưu Vân luôn cảm thấy hình như đã bỏ qua điều gì đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra. Trong sơn cốc cũng bình an vô sự, bọn họ thuận lợi đến trước mặt nam tử trung niên kia. Nam tử kia lúc này mới mở mắt ra, cười híp mắt nhìn về phía bọn họ. "Giới thiệu một chút, ta là phó tổng quản Tiêu Phong Nguyên của Thiên Thần Doanh, bọn họ thường gọi ta là Tiếu Phong Tử. Ta là tới giết ngươi!" Diệp Lưu Vân nghe vậy cũng cười cười: "Thủ hạ của Thần Vương thật sự có đặc điểm, đến giết người còn đều báo danh trước!" "Nên làm, dù sao ngươi không chết thì là ta vong, lưu lại một cái tên cũng tốt để lưu lại một kỷ niệm!" Tiếu Phong Tử kia lại vẫn cười híp mắt nói. "Chết đều chết rồi, còn muốn lưu lại một kỷ niệm?" Diệp Lưu Vân cảm thấy ý nghĩ của những người này, thật sự là giống như một kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4989008/chuong-5121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.