Lời giáo huấn của Diệp Lưu Vân dành cho Điền Linh Trạch và những người khác đã chọc giận những người trẻ tuổi đối diện. “Đồ nhà quê không biết tốt xấu là gì, chúng ta không muốn tạo thêm sát nghiệp, để người ngoài nghĩ rằng đệ tử Phương gia chúng ta lấy nhiều khi ít. Lại dám xem thường chúng ta, có bản lĩnh thì ngươi ra đây đánh với ta một trận, xem ta thu thập ngươi thế nào!” Một đệ tử Thần Cảnh cửu trọng dẫn đầu bọn họ gào thét về phía Diệp Lưu Vân. Người này tên là Phương Hướng Dương, trong gia tộc, nhờ thiên phú tốt và cảnh giới cao, hắn xưa nay chưa từng để ai vào mắt. Diệp Lưu Vân cười lạnh, không thèm để ý đến Phương Hướng Dương, chỉ nói với Điền Linh Diệp và những người khác: “Trước đây các ngươi có từng kiêu ngạo như vậy không? Hãy nhớ kỹ, ra ngoài hành tẩu vĩnh viễn phải giữ vững sự khiêm tốn! Bởi vì một khi chọc phải một cường giả, cái mạng nhỏ của ngươi có thể sẽ mất! Cũng đừng nghĩ rằng đối phương có cảnh giới giống ngươi thì thực lực sẽ không mạnh bằng ngươi!” Diệp Lưu Vân vừa nói, vừa tùy ý vung tay, lấy tay làm đao, bổ ra một đạo Đao ý Tử thần chém về phía Phương Hướng Dương. Thực lực của Phương Hướng Dương làm sao có thể tiếp được đao của hắn, hắn thậm chí còn chưa đạt đến trình độ cấp Thần binh. Võ tu có chất lượng chân nguyên như vậy, trong quân của Diệp Lưu Vân chỉ có thể coi là trình độ hạ đẳng, ngay cả binh lính bình thường cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4989002/chuong-5115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.