Lúc trước Diệp Lưu Vân sử dụng Hỗn Độn Thanh Liên, đều là để thời gian tĩnh lặng. Lần này, hắn dùng tới thời gian đảo lưu. Những đòn tấn công mà các võ tu đó đánh ra, trong mắt hắn đều đảo ngược trở lại. Diệp Lưu Vân nhìn cảnh này, lại cảm thấy rất thú vị. Sau đó bọn họ lại đều biến mất, thời gian quay về trước khi Hàn Phụng Hề thả bọn họ ra. Tiếp đó lại đến trước khi Hàn Phụng Hề nghe được câu nói cuối cùng của Tạ Ngọc Đường. Mà liền tại lúc này, Diệp Lưu Vân mới thay đổi phương thức sử dụng lực lượng thời gian, khiến thời gian tĩnh lặng. Sau đó thần hồn của hắn lại bao bọc Hồng Liên Nghiệp Hỏa xông vào thức hải của Hàn Phụng Hề, phá hủy bảo vật phòng ngự của hắn, gieo Nô Ấn cho hắn. Đợi tốc độ dòng chảy thời gian khôi phục lại, Hàn Phụng Hề liền lập tức nghe được câu nói kia của Tạ Ngọc Đường. Hắn bất đắc dĩ đặt truyền âm phù xuống, quỳ lạy Diệp Lưu Vân nhận chủ. "Vẫn là để chủ nhân ra tay trước rồi!" Hắn cười khổ nói. Diệp Lưu Vân lại cười nói: "Nếu như ta không ra tay, sau một khắc ngươi đã muốn thả ra hai mươi cường giả Võ Tôn hậu kỳ để ra tay với ta rồi!" Hàn Phụng Hề nghe vậy cảm thấy rất kinh ngạc: "Chủ nhân biết được rõ ràng như vậy sao?" "Bên cạnh ta có người có thể dự đoán tương lai!" Diệp Lưu Vân không nói thật. Tránh cho tên này sau này bị người ta bắt đi. Hắn phất phất tay, bảo Hàn Phụng Hề đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4988660/chuong-4772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.