Thu gia lúc đầu cũng cho rằng Trấn Nam Vương chỉ cảnh cáo một chút mà thôi. Nhưng không ngờ, loại chuyện này lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nghiêm trọng. Trấn Nam Vương kỳ thực cũng không ngờ lại là kết quả như vậy. Hắn chỉ là để những địa phương riêng lẻ ở tiền tuyến ra tay, không ngờ những địa phương khác đều bắt chước làm theo. Những đội quân đồn trú này đánh trận thì không được, nhưng đánh cướp thương hội thì lại không kém chút nào. Chờ đến khi Trấn Nam Vương hạ nghiêm lệnh cấm, những người này liền cởi quân phục, giả dạng thành giặc cướp, vẫn cướp như thường, đã không thể ngăn cản được nữa. Thu gia cũng tìm đến Trấn Nam Vương đòi một lời giải thích. Nhưng Trấn Nam Vương cũng chỉ nói sẽ nghiêm trị, nhưng căn bản là tìm không thấy người, căn bản là không có cách nào trừng phạt. Những tài nguyên bị cướp đi, cũng đều bị những binh lính kia chia chác hết, căn bản là tìm không về được. Cho nên Thu gia cũng vô cùng tức giận. Lập tức thông tri một chút, phàm là nơi sắp xảy ra chiến tranh, thương hội liền đều sớm rút lui. Cứ như vậy, các thương hội gần tiền tuyến đều rút lui chỉ sau một đêm. Quân đồn trú bên Trấn Nam Vương muốn đi mua một ít trang bị hoặc binh khí cũng không mua được, cũng không mua được tài nguyên tu luyện. Sĩ khí của bọn họ cũng vì thế mà càng kém. Phản ánh với Trấn Nam Vương, Trấn Nam Vương cũng chỉ có thể qua loa tắc trách, bảo bọn họ tự mình nghĩ cách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4988562/chuong-4674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.