Diệp Lưu Vân cũng nói: “Trấn Nam Vương trước kia cũng không đủ coi trọng ta, mới cho ta cơ hội phát triển. Ước chừng sau này sẽ tập trung đối phó ta! Không chừng bây giờ đang ủ mưu đại chiêu gì đó!” Diệp Lưu Vân có cảm giác nguy cơ rất nặng, biết thực lực bên mình bây giờ còn yếu. Nếu Từ Mục Ca thật sự toàn lực đối phó hắn, hắn chỉ sợ cũng không dễ chịu. “Đây chính là mệnh của ngươi, phải một mực hướng tới đỉnh phong cao hơn mà khiêu chiến!” Thiên Đạo cảm khái nói. “Ngươi có thể nhìn thấy mệnh của ta?” Lý Tiêu Diêu đối với chủ đề này cũng cảm thấy hứng thú. Thiên Đạo lắc đầu: “Trước kia ta chỉ có thể nhìn thấy một bộ phận, cũng không nhìn chuẩn. Bây giờ thì càng không nhìn ra được. Nhưng ta hiểu tính cách của ngươi, biết ngươi đại thể sẽ đi con đường như thế nào!” Diệp Lưu Vân cũng gật đầu, cảm thấy điều này cũng có chút đạo lý. Tính cách như thế nào, thì sẽ đi con đường như thế đó. Tính cách của hắn, chú định sẽ không để hắn cúi đầu trước thế lực lớn. Hắn lại cùng Thiên Đạo trò chuyện một lát, thấy hạ giới cũng đều mọi việc bình an, liền cáo từ về trước vương cung. Lúc này, trong đại doanh bên ngoài vương cung, đã tụ tập gần mười vạn võ tu đạt tới Thông Thiên cảnh, chờ cùng hắn đi thượng giới. Hắn vừa về tới, những người này đều kích động. Dồn dập yêu cầu Diệp Lưu Vân lập tức dẫn bọn họ đi thượng giới. Diệp Lưu Vân cũng không nghĩ quá nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4988503/chuong-4615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.