"Địa Ma đó sao lại đột nhiên xuất thủ với ta? Rốt cuộc nó muốn làm gì?" Băng Ngữ lúc này trong lòng vẫn đang suy nghĩ vấn đề này. Diệp Lưu Vân còn làm bộ làm tịch giúp hắn phân tích một phen: "Nhất định là muốn để lại một đường lui thôi, dù sao ý đề phòng người khác cũng không thể không có mà! Nó trước tiên khống chế ngươi, sau này cũng có thể thuận tiện giám sát sự hợp tác giữa các ngươi, tùy thời hiểu rõ động thái của các ngươi." "Ừm, ngươi nói như vậy ngược lại là rất có thể! Vậy chúng ta có muốn nhắc nhở một chút trưởng lão tông môn hay không?" Băng Ngữ đối với phân tích của Diệp Lưu Vân ngược lại là rất tán thành, nhưng lập tức lại lo lắng cho tông môn, sợ những người khác cũng bị Địa Ma tộc tính kế. "Sư tỷ ngươi cứ yên tâm đi, không cần lo lắng cho bọn họ. Ô Y Tông cùng Địa Ma tộc hợp tác, vốn dĩ chính là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, giữa lẫn nhau đều sẽ cẩn thận đề phòng. Nhất là sau khi ngươi mất tích, bọn họ liền sẽ càng thêm hành sự cẩn thận. Đều không cần ngươi nhắc nhở, bọn họ liền sẽ biết phải cẩn thận." Trải qua một phen khuyên bảo của Diệp Lưu Vân, Băng Ngữ cuối cùng cũng không còn lo lắng cho tông môn nữa. Nàng lại quan tâm đến chuyện của Mặc Nha trưởng lão và Diệp Lưu Vân: "Ngươi nói Mặc Nha trưởng lão đã an bài nhiệm vụ cho ngươi? Hắn sao lại không trở về tông môn?" "Đúng vậy, Sư tôn chính hắn cũng có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4988494/chuong-4606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.