Linh trí của bạch tuộc không cao, Diệp Lưu Vân tốn không ít công sức mới lý giải ra những thông tin này. "Hải Thần Châu? Xem ra không uổng công đến một chuyến!" Diệp Lưu Vân gieo Nô Ấn cho con bạch tuộc kia, để nó dẫn mình đi tìm phiến bối đặc thù kia. Diệp Lưu Vân liền trốn ở trong hốc mắt của bạch tuộc, theo nó lặn xuống. Áp lực nước biển đối với hắn mà nói cũng không tính là gì, nhưng có không ít hải thú cường đại, Diệp Lưu Vân vừa vặn đều có thể trốn tránh được. Con bạch tuộc này ở khu vực này thật sự là mạnh, không có hải thú nào nguyện ý trêu chọc nó. Diệp Lưu Vân tận mắt nhìn thấy một con cự kình, giống như con bạch tuộc kia đều là cảnh giới Võ Thánh nhất trọng, nhưng lại xa xa tránh né con bạch tuộc kia. Diệp Lưu Vân hỏi con bạch tuộc kia tại sao những hải thú kia đều không nguyện ý giao chiến với nó, con bạch tuộc kia lại cho rằng vốn dĩ nên như vậy, không nói ra được nguyên nhân. "Đồ đần này, linh trí thấp như vậy!" Diệp Lưu Vân cũng có chút cạn lời, chỉ có thể bỏ qua. Nhưng bỗng nhiên, hắn phát hiện bộ vị bị thương của con bạch tuộc kia đang chậm rãi khôi phục. Hốc mắt bị hắn chiếm giữ cũng sinh ra thịt mới, khiến không gian nơi hắn ở càng ngày càng nhỏ. "Năng lực tái sinh?" Diệp Lưu Vân cũng nghĩ đến nguyên nhân con bạch tuộc này xưng bá. Cho dù nó bị thương, vết thương cũng sẽ chậm rãi khôi phục, rồi mới đi báo thù.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4988395/chuong-4507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.