Hứa Hạo Nhiên thấy vẻ mặt kích động của Tần Viễn Phong, lập tức cũng xác định hắn chỉ sợ cũng chỉ là một quân cờ trong tay Tần Phụng Chiêu mà thôi. Tần Viễn Phong hẳn là không biết quá nhiều bí mật của Tần Phụng Chiêu, bằng không hắn khẳng định không dám đến bên cạnh Trấn Nam Vương. Chỉ bằng ánh mắt này của Tần Viễn Phong, Hứa Hạo Nhiên đã bớt nghi ngờ hắn rất nhiều. "Nếu Viễn Phong có thể được Vương gia coi trọng, thì thật sự là phúc phần của hắn!" Tần Phụng Chiêu cũng ở một bên nói theo. Hắn ngược lại là không xem là thật, chỉ cảm thấy đó là một số lời khách sáo mà thôi. Mà ngay tại lúc này, Tần Vân Phong lại cảm nhận được ánh mắt âm lãnh phía sau lưng. Diệp Lưu Vân thay hắn nhìn qua, vậy mà lại là Viên Thành Thọ kia. "Người này có mao bệnh gì, sau khi yến hội kết thúc, nhất định phải đi dò tra hắn." Diệp Lưu Vân cảm thấy hiếu kì, người bình thường đố kị cũng được, hâm mộ cũng được, nhưng không có sát ý mạnh như vậy. Cha của Viên Thành Thọ là Viên Phi Vũ, nhưng là gián điệp mà Trấn Nam Vương đã sớm xếp vào bên cạnh Tần Phụng Chiêu, theo lý mà nói Viên Thành Thọ này không nên biểu hiện ra địch ý mạnh như vậy đối với Tần Viễn Phong mới đúng. Tần Viễn Phong lúc này cũng đã ứng phó xong Hứa Hạo Nhiên, trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi cùng Tần Viễn Thanh, trò chuyện với hắn về Viên Thành Thọ. Mà một câu nói vô ý của Tần Viễn Thanh, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4988327/chuong-4439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.