“Rồi sau đó ta sẽ ở trong một chiến trường, vô số dị tộc tà vật xông về phía ta mà giết, không ngừng giết. Mỗi lần chiến đấu ta đều bị giết chết. Sau đó lại trở về không gian hư vô kia, không ngừng tuần hoàn như vậy. Cho đến khi vị tiền bối kia nói thần thức của hắn sắp cạn kiệt, không thể giúp ta tăng lên nữa.” Diệp Lưu Vân kể rất nhiều, Nam Cung Thánh Huy lúc mới bắt đầu còn nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, chú ý nét mặt của hắn, nhưng rất nhanh cũng bị hắn cuốn vào câu chuyện. Bởi vì đại bộ phận những chuyện này đều là chuyện Diệp Lưu Vân tự mình trải qua, chỉ là đem mấy đoạn ngắn của những thời kỳ khác nhau hợp lại cùng nhau, cho nên khi kể ra cũng đặc biệt chân thật. “Rồi vị tiền bối kia còn cho ta cái lệnh bài phát ra kim quang kia, bảo ta luyện hóa vào thức hải. Còn những thứ khác, chỉ là tài nguyên tu luyện, nhìn có vẻ cấp cao, nhưng so với những thứ này, cũng không đáng nhắc tới... Nhục thể của ta, thần hồn và các phương diện thực lực khác, đều chiếm được sự tăng lên toàn diện.” Sau khi hắn kể xong, Nam Cung Thánh Huy cũng không ngừng cảm khái: “Khó trách ngươi thay đổi lớn như vậy, thì ra là đã trải qua nhiều chuyện như thế! Trong chiến đấu sinh tử mài giũa lâu như vậy, không thay đổi mới là lạ!” Diệp Lưu Vân cũng nói: “Ta trở về sau cũng muốn khiêm tốn khôi phục cuộc sống trước kia, nhưng lại phát hiện chính mình đã không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4988277/chuong-4389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.