Diệp Lưu Vân lâm vào trong kiếm ý, không có khái niệm thời gian, chỉ biết không ngừng phóng thích đao ý, đối kháng với kiếm ý kia. Mà lúc này, Ngự Kiếm Tông cũng đều im lặng như tờ chú ý đến hắn. Bởi vì vị trí Diệp Lưu Vân đi đến, Ngự Kiếm Tông không ai từng đi đến đó. Ngay cả tông chủ có kiếm ý mạnh nhất của bọn họ, cũng kém Diệp Lưu Vân hai bước. "Tông chủ, nếu bọn họ thật sự có thể lấy đi Thần Kiếm Thạch này, chúng ta thật sự muốn để bọn họ lấy đi sao?" Một trưởng lão đột nhiên lo lắng hỏi. "Ngươi có thể ngăn cản được không?" Người tông chủ kia tùy ý hỏi một câu, trưởng lão kia cũng không có gì để nói. "Không thể nào, khoảng cách ba bước kia, hắn không đi qua được!" Một trưởng lão khác thì kiên định nói. Rất nhiều trưởng lão đều gật đầu. Bất kể ý cảnh của Diệp Lưu Vân là gì, đều xác thực rất mạnh, nhưng khoảng cách ba bước kia, cũng là ba cái thiên hiểm. Muốn đột phá một bước, đều khó như lên trời. "Tiểu ca ca đang làm gì?" Lôi Minh tò mò hỏi phân thân. "Hắn đang tu luyện đao ý!" Phân thân hiện tại cũng không biết tình huống cụ thể của Diệp Lưu Vân. Diệp Lưu Vân không chia sẻ thông tin với hắn. Nếu lúc này chia sẻ thông tin, vậy hắn cũng sẽ hãm sâu trong đó. Cho nên hắn chỉ biết Diệp Lưu Vân đang tu luyện đao ý, tình huống cụ thể hắn cũng không rõ ràng lắm. Hiện tại cũng chỉ hi vọng có người có thể nhanh chóng tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4988187/chuong-4299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.