Thương Văn Quyên vậy mà trực tiếp thừa nhận vừa rồi vô ý thi triển mấy lần huyễn thuật. "Mặc dù ta đã cố gắng hết sức khống chế chính mình, nhưng có đôi khi vẫn ức chế không nổi. Ngay cả chính ta có đôi khi cũng không phân biệt được, ta đang ở trong thế giới chân thật, hay là trong ảo cảnh do chính mình tạo ra." Diệp Lưu Vân không tin nàng là vô ý thi triển huyễn thuật. Người có huyễn thuật càng mạnh, năng lực khống chế huyễn thuật cũng càng mạnh. Diệp Lưu Vân cũng đã từng tu luyện huyễn thuật, mặc dù đã sớm vứt bỏ, nhưng nguyên lý cơ bản vẫn biết. Đây chính là chỗ tốt của việc kiến thức rộng rãi, không dễ dàng bị người khác lừa dối. Hắn chỉ hỏi: "Nếu Văn Quyên cô nương đã nói như vậy, ta cũng muốn thử một chút. Nhưng không biết làm sao có thể đưa Văn Quyên cô nương và những âm hồn ở đây ra ngoài?" Hắn muốn nhìn một chút, Thương Văn Quyên rốt cuộc có mục đích gì. Thương Văn Quyên lập tức trả lời: "Chỉ cần Minh Thần đại nhân có thể đi một chuyến khứ hồi, tất cả cấm chế ở đây đều sẽ biến mất." Diệp Lưu Vân gật đầu, nhưng không vội vã qua cầu. Hắn chỉ giao tiếp một chút với Hoa Yêu, Thụ Yêu và Hắc Miêu cùng những người khác trong động thiên thế giới, rồi liền phóng ra bọn họ. Hắn cảm thấy để bọn họ giao tiếp với đồng loại của mình, hẳn là dễ dàng một chút. Tuy nhiên Diệp Lưu Vân vẫn đứng ở phía trước, dùng lực lượng thần hồn che chắn huyễn thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4988148/chuong-4260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.