Kim đồng của Diệp Lưu Vân nhìn chằm chằm mấy tên ma tộc và ma tu kia, để phòng bọn họ âm thầm giở trò. Tiêu Uyển Dung thì truyền âm cho Diệp Lưu Vân nói: "Đệ tử Vu Ma Tông đều rất tà dị, bọn họ sẽ sử dụng vu thuật, hại người trong vô hình!" Nàng nói, ngón tay khẽ động, khắc họa một phù trận bao phủ hai người vào trong, trước tiên làm một chút phòng hộ. "Tốt nhất đừng chọc tới ta, bằng không thì ta khiến bọn họ không tham gia được đại bỉ!" Diệp Lưu Vân cũng lạnh giọng hừ nói. Nhưng hắn lại không chủ quan, mà là thả Tiểu Vu ra, ôm ở trong lòng, để Tiểu Vu giúp hắn nhìn chằm chằm những ma tộc kia, miễn cho bọn họ sử dụng vu thuật. Những ma tộc kia cũng không đi quá xa, cùng bọn họ xa xa đối diện. Khoảng cách này ngược lại là vừa vặn thích hợp, chú thuật của Diệp Lưu Vân và Tiểu Vu cũng đều có thể thi triển. "Đoán chừng bọn họ muốn dùng vu thuật đánh lén, còn sẽ không khiến người khác nghi ngờ đến trên người bọn họ." Khóe miệng Diệp Lưu Vân nhếch lên, yên lặng chờ bọn họ xuất thủ. Những người kia cũng không lập tức xuất thủ, mà là giả vờ chờ biểu diễn bắt đầu. Nhưng bọn họ hình như không có gì kiên nhẫn, không đợi bao lâu tên ma tu muốn động thủ trước đó, liền nhìn về phía phương hướng của Diệp Lưu Vân và bọn họ, bờ môi khẽ run, bắt đầu thi triển vu thuật. "Bọn họ động thủ rồi, dùng là một loại chú thuật rút ra sinh mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4987905/chuong-4017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.