Liêu Diệu Thiên giả vờ áy náy nhìn Tề Thiên Lân và Trần Mặc, rồi lại nói với Triệu Nguyên Bồi: "Thế tử, ngài xem, ta nói ra cũng sợ ngài không tin phải không? Đổi lại là chúng ta cũng không dám tin!" "Nhưng Thống lĩnh nói hắn có lực lượng ngọn lửa. Lực lượng ngọn lửa kia ngài cũng từng thấy qua, chính là đốt trụi cả một tinh cầu cũng không thành vấn đề, cho nên hắn mới dám đi!" Triệu Nguyên Bồi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy rất có lý. Ngọn lửa kia của Diệp Lưu Vân quả thật đáng sợ, hắn cũng không dám đến gần. Nếu như hắn muốn đối phó Diệp Lưu Vân, đều phải ra tay trước, dùng thần hồn công kích một kích tất sát hắn. Nghĩ đến đây, Triệu Nguyên Bồi trầm ngâm một chút, rồi lại uy hiếp Liêu Diệu Thiên: "Nếu ngươi dám lừa ta, ngươi liền chết chắc!" "Không dám, tuyệt đối không dám!" Liêu Diệu Thiên vội vàng bày tỏ thái độ. Bộ dạng khúm núm của hắn khiến Tề Thiên Lân và Trần Mặc đều lộ vẻ khinh thường. Trần Mặc trực tiếp phun một bãi nước miếng, còn mắng một câu: "Coi như ta mắt mù!" "Ta đây không phải cũng là vì hai người các ngươi mà suy nghĩ sao!" Liêu Diệu Thiên còn giải thích với bọn họ một câu. Nhưng cả hai người đều đưa ánh mắt đi chỗ khác, ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn. Biểu hiện của bọn họ đều bị Triệu Nguyên Bồi nhìn thấy, cảm thấy Liêu Diệu Thiên ngược lại không giống như đang nói dối. "Ta tạm thời tin ngươi một lần, dám lừa ta, ta nhất định phải giết ngươi!" Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4987308/chuong-3420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.