Diệp Lưu Vân một câu nói, khiến không ít người có mặt ở đó đều hít một hơi lạnh. Ai nấy đều cảm thấy hắn lại dám ngó lơ Dư Văn Cường, không biết là gan lớn, hay là không rõ ràng tình hình nơi đây. Người chủ trì kia bị Diệp Lưu Vân gây khó dễ như vậy, mặt mũi cũng không giữ được, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Nhưng hình như thế lực của Dư Văn Cường này ở bản địa cũng không nhỏ, người chủ trì kia lại không dám đắc tội Dư Văn Cường. Môi hắn khẽ động, còn chưa nghĩ kỹ phải xử lý tình huống này thế nào. Kim Đồng của Diệp Lưu Vân cũng phát hiện, Dư Văn Cường nhìn chằm chằm vào bao riêng của hắn một lúc, cũng lập tức phân phó thủ hạ binh lính một câu, sau đó hắn mới lạnh lùng nói với người chủ trì kia: "Nếu hắn nhất định phải mua, vậy thì cứ để hắn đấu giá đi! Ta ngược lại muốn xem xem, đan dược này hắn có cầm được hay không!" Mà Dư Văn Cường nói như vậy xong, đệ tử Hạ gia kia vốn định tăng giá, giờ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ. Người chủ trì kia cũng giả vờ hỏi một chút, biết rõ không ai dám ra giá nữa, sau đó liền lập tức tuyên bố Tẩy Tủy đan thuộc về Diệp Lưu Vân. Trong lòng hắn còn thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem như đã đối phó xong việc đấu giá viên đan dược này. Còn về việc sau khi buổi đấu giá kết thúc, Diệp Lưu Vân có thể mang đan dược đi được hay không, vậy thì không liên quan gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4986950/chuong-3062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.