Diệp Lưu Vân ở lại sau đó mới thả Tặc Miêu ra. "Vị trí thương hội đã nhớ rồi chứ? Cả thành này đều là những đại hộ!" Diệp Lưu Vân nói. "Nhớ rồi, tối ta sẽ ra tay lần nữa. Cố gắng trộm thêm vài nhà!" Tặc Miêu cũng đáp. "Được, cẩn thận một chút, đừng sơ suất! Trong thành này có đến ba Vũ tu Chúa Tể Lục Trọng đấy, còn Vũ tu Chúa Tể Ngũ Trọng thì càng nhiều hơn!" Diệp Lưu Vân dặn dò nó. "Yên tâm đi, cứ giao cho ta!" Tặc Miêu cam đoan, còn kiểm tra nhẫn trữ vật. Diệp Lưu Vân để nó đựng được nhiều đồ hơn, đã cho nó hơn mấy ngàn chiếc nhẫn trữ vật không gian lớn, tránh cho không đủ dùng. "Phi thuyền, bảo vật, đan dược và bản nguyên chi lực đều là trọng điểm đấy!" Diệp Lưu Vân lại dặn dò nó một chút, rồi bắt đầu nhắm mắt tu luyện, chờ đến khi trời tối. Gần nửa đêm, Tặc Miêu cũng sử dụng lực lượng không gian, không một tiếng động biến mất. "Tặc Miêu này thực lực quả thật tăng lên không ít, vậy mà ngay cả ta cũng không thể phát hiện động tĩnh của nó!" Diệp Lưu Vân còn không phát hiện Tặc Miêu rời đi lúc nào, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, làm sao mới có thể nghiên cứu một chút lực lượng không gian của Tặc Miêu tu luyện như thế nào. Thế nhưng nửa canh giờ sau, bên ngoài liền vang lên tiếng ồn ào. Diệp Lưu Vân dùng thần thức dò xét, phát hiện từ trong thương hội có Vũ tu xông ra, bốn phía dò xét. Sau đó, ngay cả phủ thành chủ cũng trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4986627/chuong-2739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.