Những cao quan này, khi lôi kéo nhân tài đều rất hào phóng. Nhưng Diệp Lưu Vân căn bản cũng không quan tâm chút tài nguyên hắn đưa ra. Hắn giải thích với Lâm Phụng Chi: "Ta căn bản cũng không nghĩ ở một chỗ lâu. Sống trong thành, còn không bằng đi bắt hung thú thoải mái hơn. Điều này không liên quan đến đãi ngộ nhiều hay ít. Có lẽ là do tính cách mà ra. Ta đã quyết định phải rời khỏi đây, đi bắt hung thú." Diệp Lưu Vân cũng không thể nói rõ mục đích của mình, chỉ có thể lấy việc bắt hung thú làm lý do. Hơn nữa hắn cũng ám chỉ Lâm Phụng Chi, hắn có thể bắt hung thú để đổi lấy tài nguyên, cho nên Lâm Phụng Chi căn bản cũng không nuôi nổi hắn. Dựa theo bản lĩnh của Diệp Lưu Vân, ra ngoài một vòng bắt mấy con hung thú Thiên Nhân cảnh mang về bán, thật sự thoải mái hơn nhiều so với việc sống nhờ người khác, hơn nữa kiếm được cũng không ít hơn làm việc cho người khác. "Phải, phải, phải, ta minh bạch ý tứ của Diệp đại sư. Với bản lĩnh của Diệp đại sư, vốn cũng không lo thiếu tài nguyên. Bất quá đã Diệp đại sư đã tới Liễu Lâm Vương Triều chúng ta, có chỗ dựa dù sao cũng tốt hơn không có. Ta cũng không yêu cầu xa vời Diệp đại sư có thể ở mãi chỗ ta, càng không cần ngài huấn thú cho ta. Ngài chỉ cần ở chỗ ta nhận một chức vụ huấn thú sư, bình thường ngài muốn đi đâu thì đi đó, muốn đi bao lâu thì đi bấy lâu. Ta mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4986544/chuong-2656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.