Sở dĩ Kiếm Thần nổi giận là vì cảm thấy những người này vừa ngu vừa nhát. Để Diệp Lưu Vân lừa đến mức người sắp bị giết sạch, mới biết được đến tìm hắn. Mà lại, báo thù cho đệ tử đã chết, giết chết kẻ địch vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bọn họ vậy mà có thể đưa ra quyết định để người khác tống tiền. Hắn giờ phút này hận không thể giết chết cả hai vị trưởng lão kia. Nhưng nghĩ đến vẫn phải có người thay hắn quản lý công việc thường ngày, lại nhịn xuống, chỉ là giết chết vị trưởng lão chịu tội thay kia. Tính khí của hắn vốn rất nóng nảy, sau khi biết được Thần Kiếm Sơn Trang xảy ra chuyện như vậy, giết người hả giận cũng là trong phạm vi chấp nhận được. Kiếm Thần lúc này cũng đột ngột vọt ra khỏi sơn động: "Người ở đâu, dẫn ta đi giết hắn!" "Vâng!" Vị trưởng lão còn lại không dám phản bác, lập tức ở phía trước dẫn đường cho hắn. Mặc Sát thì căn bản là không hề phóng thích thần thức, chỉ cần dùng cảm giác, đã phát hiện một cỗ sát khí mãnh liệt xông ra từ Thần Kiếm Sơn Trang. "Chắc là Kiếm Thần ra tay rồi!" Hắn lập tức nói cho Diệp Lưu Vân. Mà Kiếm Thần cũng là sau khi dò la một phen, không phát hiện Mặc Sát chưa hề phóng thích thần thức. Hắn còn trách mắng vị trưởng lão kia: "Nào có ai đang giám thị? Một đám ngu ngốc, bị người ta dăm ba câu đã dọa sợ rồi!" Vị trưởng lão kia vâng vâng dạ dạ không dám phản kháng, đành phải cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4986354/chuong-2466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.