"Chiến xa và năng lượng pháo đều có thể công phá phòng ngự của tấm thuẫn này, nhưng nếu chỉ trông cậy vào trang bị thì số lượng chắc chắn không đủ. Còn như năng lượng pháo mạ vàng trên cánh tay binh sĩ thì uy lực không đối phó được tấm thuẫn của bọn họ. Khoảng cách công kích và uy lực của nỏ tiễn của bọn họ cũng không sai biệt lắm với năng lượng pháo của chúng ta." Cùng Kỳ phân tích cẩn thận xong, cho ra kết luận. "Vậy trận này chúng ta phải đánh như thế nào? Bọn họ còn có đội kỵ binh Chiến Lang chưa lộ diện nữa!" Diệp Lưu Vân hỏi Cùng Kỳ. "Dùng thần hồn khống chế binh sĩ của bọn họ, để bọn họ tự mình đánh mình đi!" Cùng Kỳ đề nghị. Diệp Lưu Vân lại bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đã theo dõi bọn họ một tháng rồi, bọn họ đã chiếm được sáu bảy tòa thành trì, nhưng chưa từng thấy bọn họ phân tán ra một lần nào." "Bọn họ vào thành cũng không tản ra? Ngươi có thể trà trộn vào trong tòa thành trì mà bọn họ muốn tiến công trước để mai phục mà!" Cùng Kỳ đề nghị. "Đến lúc đó dùng áo choàng tàng hình là có thể chạy trốn. Mà lại lúc các ngươi chạy trốn, bọn họ hoặc là tha cho các ngươi, hoặc là sẽ phái một đội người đến truy kích các ngươi, dù sao cũng không đến mức toàn quân đi đuổi theo mấy người các ngươi chứ?" "Vậy được rồi, cũng không có biện pháp nào khác, cứ thử xem sao!" Diệp Lưu Vân nghĩ nghĩ, mặc dù rất mạo hiểm, nhưng hiện tại cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4986199/chuong-2311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.