"Vạn Thương Minh không phải là sản nghiệp của tiền bối Diêu sao? Sao lại không cắt đứt nguồn cung của bọn họ?" Diệp Lưu Vân hỏi ngược lại. Lý Hiển Anh lại cười híp mắt nhìn Diệp Lưu Vân, hỏi ngược lại: "Trong căn cứ còn có không ít võ tu, mỗi ngày đều phải ra ngoài chiến đấu, không có nguồn cung tài nguyên, bọn họ làm sao khôi phục? Tùy tiện cắt đứt nguồn cung, sau này ai còn tín nhiệm ngươi? Các võ tu sẽ nảy sinh cảm giác nguy cơ, sau này ai còn dám đến chiến trường dị tộc? Ta nghe nói ngươi cũng có thương hội của mình, ngươi cũng làm ăn như vậy sao?" Một tràng lời nói này của Lý Hiển Anh khiến Diệp Lưu Vân á khẩu không trả lời được gì. Điều này cũng khiến Diệp Lưu Vân bắt đầu phản tư, những sự tình ảnh hưởng lớn đến toàn cục này, quả thật không đơn giản như hắn nghĩ. Càng có thực lực, càng phải cân nhắc hậu quả lâu dài hơn. Lời nói của Lý Hiển Anh đã giáo dục Diệp Lưu Vân, cho nên hắn cũng vội vàng hành lễ cảm ơn. Lý Hiển Anh khoát tay một cái, cũng không để ý. Dù sao Diệp Lưu Vân còn trẻ, có thể làm đến thành tích hiện tại này đã rất không tệ rồi. "Nguyễn Hạo Thiên chỉ là quá coi trọng vị trí Đại thống lĩnh kia, bài xích một số người có năng lực mà thôi. Nhưng hắn cũng không trực tiếp xuất thủ đi đối phó ai, đối phó dị tộc cũng là tận tâm tận lực, cho nên chúng ta cũng không cần thiết làm căng với hắn. Còn như tài nguyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4986139/chuong-2251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.