Mạc Thiệu Văn cũng về phòng tu luyện rồi. Lực lượng thần hồn của hắn vẫn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, cũng cần khôi phục thêm một đoạn thời gian nữa. Diệp Lưu Vân thì dẫn theo Phong Hồng Tụ trở về phòng. "Ngươi lại dẫn ta vào đây làm gì? Ngươi lại chẳng làm gì cả!" Phong Hồng Tụ vẫn nửa thật nửa giả nói đùa với Diệp Lưu Vân. Diệp Lưu Vân lại phóng ra một võ tu có cảnh giới thấp nhất, truyền âm cho Phong Hồng Tụ: "Hắn cho ngươi luyện tay, thôn phệ thần hồn của hắn." "A? Ngươi không cần hắn nữa sao?" Phong Hồng Tụ vẫn có chút không hiểu hỏi Diệp Lưu Vân. Diệp Lưu Vân lại giải thích nói: "Chính hắn cũng không cầu tiến, không dám mạo hiểm, ta cần hắn làm gì? Lãng phí tài nguyên sao? Những người này ở trong thế giới không gian cũng là hấp thu linh khí, không bằng xử lý sớm đi, nhẹ nhàng lên đường!" "Đây có phải là hơi tàn nhẫn rồi không?" Phong Hồng Tụ thấy võ tu kia còn không biết tình hình, có chút không đành lòng xuống tay. "Ngươi bây giờ không luyện, chờ sau khi ra ngoài đánh nhau, ta không thể bảo vệ ngươi được! Ngươi xem một chút đến lúc đó những người cướp bóc kia, có tàn nhẫn với ngươi không! Ngươi nếu không động thủ, vậy ta liền trực tiếp giao cho Ma Đằng!" Diệp Lưu Vân cũng không khuyên nàng nữa, chỉ là nói với nàng một chút về nguy hiểm sắp phải đối mặt. "Thôi được!" Phong Hồng Tụ ngẫm lại cũng phải. Dù sao những người này nàng không luyện tay, Diệp Lưu Vân cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4986042/chuong-2154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.