Diệp Lưu Vân chặn bọn họ lại. Hắn biết Long Tức đối với Long tộc mà nói, đều rất quan trọng, có thể sẽ ảnh hưởng đến cảnh giới và thực lực của bọn họ. Thế là hắn trực tiếp xuất thủ, chậm rãi hút cỗ khí tức dị tộc kia ra, giống như hấp thu ma khí vậy. Bất quá cỗ khí tức dị tộc này, hắn cũng không thể hấp thu, chỉ có thể lợi dụng kim quang của Vạn Thần Lệnh để tiêu tan sạch nó. Bận rộn một hồi lâu sau, đệ tử Long tộc kia mới tỉnh lại. Mọi người Long tộc đều hướng Diệp Lưu Vân nói lời cảm ơn, cảm tạ ân cứu mạng của Diệp Lưu Vân. "Các ngươi nhanh nghỉ ngơi đi! Trên người đều có vết thương, đừng chậm trễ. Nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu. Ta đi trước một bước mang Long Nữ và Lôi Minh đi chiến trường xem tình huống!" Diệp Lưu Vân để người Long tộc nghỉ ngơi hồi phục, còn hắn thì chờ không nổi muốn đến ngoài căn cứ để xem xét tình hình chiến trường. "Không được! Người ở đây sẽ âm thầm ra tay với chúng ta. Ba người các ngươi đi ra ngoài, quá nguy hiểm!" Bọn người Ngao Bác đều nhắc nhở Diệp Lưu Vân. "Yên tâm đi! Dị tộc ta còn không sợ, huống chi bọn họ! Bọn họ nếu là dám ra tay với chúng ta, vậy lại vừa vặn chúng ta có thể cướp thêm một chút tài nguyên!" Diệp Lưu Vân ngược lại là hy vọng những người muốn ra tay với hắn nhanh chóng động thủ, để tránh sau này hắn chiến đấu đến thời khắc mấu chốt lại gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985996/chuong-2108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.