Diệp Lưu Vân cảm thấy thần hồn của hắn quá mạnh mẽ, trực tiếp ra tay có thể bản thân cũng sẽ tổn thất không nhỏ, có chút không đáng. Trừ phi hắn có thể dùng thần hồn chủ động xông vào thức hải của Diệp Lưu Vân. Để phân thân trực tiếp xóa sổ thần hồn của hắn, Diệp Lưu Vân còn sợ bại lộ bản thân, cho nên chỉ có thể tránh né hắn trước. Khô Vinh trưởng lão lúc này, thân thể từ trong ra ngoài phóng thích thủy phân, cũng bắt đầu hấp thu linh khí xung quanh, làn da khô héo đang dần dần khôi phục bình thường. Trận đài dưới chân Diệp Lưu Vân cũng bắt đầu khởi động. Hắn đoán trận đài này sẽ lập tức truyền tống hắn đi, khi Khô Vinh trưởng lão hoàn toàn thức tỉnh, hẳn là sẽ không nhìn thấy hắn. "Công pháp mà Khô Vinh trưởng lão tu luyện này cũng quá nguy hiểm rồi. Nếu như ta vừa rồi trực tiếp một đao, không phải là đã đánh chết hắn rồi sao? Hay là lúc hắn tu luyện thế này, đao thương bất nhập, căn bản cũng không lo lắng có người đánh lén?" Diệp Lưu Vân vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này trong đầu. Với Kim Đồng của hắn, không nhìn ra được lớp da chết khô héo kia của Khô Vinh trưởng lão có thể chống cự lại bất kỳ công kích nào. Trận pháp rất nhanh khởi động, Diệp Lưu Vân bị truyền tống đến sân thí luyện. Khô Vinh trưởng lão một lát sau mới khôi phục dáng vẻ con người, mở mắt ra. Hắn cảm thụ một chút dao động không gian của trận đài đối diện, khẽ mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985921/chuong-2033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.