Tào Mạnh giải thích với Diệp Lưu Vân: "Theo lý mà nói, với thực lực của các ngươi, cũng chướng mắt những thế lực như chúng ta. Dù sao ở vùng đệm này, tứ trọng cảnh giới đã được cho là cao thủ rồi! Cho nên ta và đoàn trưởng của chúng ta sau khi thương lượng xong, quyết định nhường vị trí đoàn trưởng cho ngươi, do ngươi dẫn dắt chúng ta đi xông pha một chút bên ngoài vùng đệm. Chúng ta đều quen thuộc với các thế lực lớn, biết những cái nào có thể động, sau khi đánh hạ rồi nên xử lý thế nào. Chúng ta dựa vào lực lượng của mình, mở rộng thế lực, tổng cộng vẫn tốt hơn ngươi trực tiếp đi đầu quân cho đại thế lực mà lại không được coi trọng chứ?" Diệp Lưu Vân cũng không nghĩ đến, đoàn lính đánh thuê Uy Hổ này chiêu mộ người lại có thể làm đến mức độ này. Hắn vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi: "Nhường vị trí đoàn trưởng cho ta sao? Ngươi không đùa chứ?" Tào Mạnh thì nghiêm túc gật gật đầu: "Chắc chắn là sự thật! Ngươi cũng không cần nghi ngờ thành ý của chúng ta. Kỳ thực, lăn lộn ở khu vực này cũng không dễ dàng. Hơn nữa, tài nguyên đạt được cũng rất eo hẹp. Làm đoàn trưởng, phải mệt mỏi hơn thành viên bình thường nhiều. Chúng ta cũng chỉ là một đám người bình thường, tụ tập lại một chỗ cũng là muốn sống cuộc sống tốt hơn mà thôi. Ai có thể làm cho chúng ta sống tốt hơn, người đó liền làm đoàn trưởng, chuyện này những người như chúng ta kỳ thực đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985840/chuong-1952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.