Diệp Lưu Vân thì ném cung tên sang một bên, bắt đầu đan tấm thuẫn. "Cung tên này của ngươi hiệu quả thế nào?" Triệu Mính Trừng nhìn Diệp Lưu Vân làm việc. "Cung tên gỗ, phân lượng không đủ, có chút phiêu, dọa người thì được, nhưng độ chuẩn xác không cao!" Diệp Lưu Vân nói. Hắn vốn dĩ cũng không thiện dùng cung tên, không có công năng theo dõi, hắn mười mũi tên thì có chín mũi bắn không trúng mục tiêu. Mũi tên gỗ này, lại càng không chuẩn xác. "Ta sẽ dùng cung tên. Nếu như ngươi yên tâm, không bằng để ta thử xem sao?" Triệu Mính Trừng thăm dò hỏi. "Đợi ta làm xong tấm thuẫn và khải giáp rồi nói." Diệp Lưu Vân đương nhiên sẽ không để nàng dùng cung tên ngay bây giờ, như vậy hắn sẽ quá nguy hiểm. Triệu Mính Trừng nhếch miệng, hỏi: "Ngươi cứ không tin ta như vậy sao?" Diệp Lưu Vân cười cười, bình tĩnh nói: "Nếu như ta cảm thấy nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể giết ngươi!" "Ai!" Triệu Mính Trừng thở dài một tiếng, cũng không đi giải thích. Nàng biết giải thích cũng vô dụng, Diệp Lưu Vân đề phòng nàng cũng là chuyện bình thường. "Ngươi ngủ một lát đi, buổi tối ta canh đêm, buổi sáng ngày mai ta sẽ ngủ tiếp." Diệp Lưu Vân nói với Triệu Mính Trừng. "Được rồi! Ăn no rồi thật sự buồn ngủ quá! Ta cũng đã lâu không được ngủ ngon giấc rồi!" Triệu Mính Trừng vừa nói, vừa dựa vào vách núi, rồi thật sự chìm vào giấc ngủ. Diệp Lưu Vân cũng không quan tâm nàng, sau khi đan tấm thuẫn xong, liền đặt bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985778/chuong-1890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.