Sau mấy ngày hành quân, bọn họ cũng gặp không ít những cư dân đói khát ăn thịt người như thế này. Một số kẻ gan dạ còn không nhịn được xông lên tấn công bọn họ. Diệp Lưu Vân và các Vũ Tu, hễ gặp là đều thanh lý mất, miễn cho bọn chúng lại đi hại người. Mạn Thù và Hắc Báo, cũng sơ bộ tu luyện ra Độc Nguyên, Diệp Lưu Vân mới để bọn họ lại ra ngoài. Đột nhiên, thần thức của Diệp Lưu Vân phát hiện một thôn làng có chút lạ kỳ. Nơi đây không ít người, có tới mấy trăm người. Bên trong có một số Vũ Tu có cảnh giới. Sở dĩ cảm thấy lạ kỳ, Diệp Lưu Vân phát hiện, những cư dân đói khát kia, đều không dám tới gần thôn làng này. Phải biết rằng, có một số cư dân đói khát thậm chí còn dám tấn công bọn họ là đại bộ phận nhân mã, trong thôn làng này rốt cuộc có thứ gì, có thể khiến cho những cư dân đói khát không có lý trí kia cũng cảm thấy sợ hãi đây? Tiêu Vân Phương cũng nhận được truyền âm của thám báo, liền cho đội ngũ dừng lại. “Để chúng tôi đi dò đường trước nhé?” Trương Văn Tài chủ động nói với Tiêu Vân Phương. Hắn cảm thấy đi theo Tiêu Vân Phương, vẫn luôn nhận được sự chăm sóc của bọn họ, người của bọn họ cũng không chiếm được rèn luyện. “Được!” Tiêu Vân Phương cũng không từ chối. Diệp Lưu Vân bọn người vừa định đi, nữ binh trước đó khiêu chiến Diệp Lưu Vân, đột nhiên truyền âm cho Diệp Lưu Vân: “Không nên tin bất luận kẻ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985684/chuong-1796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.