Cùng Kỳ vẫn luôn cẩn thận quan sát Lưu Kim Đại Ngưu, mãi không động thủ. “Ngươi cứ định nhìn nó như vậy là có thể luyện ra khôi giáp ư?” Diệp Lưu Vân cũng không biết hắn đang nghiên cứu cái gì. “Ngươi hiểu cái gì! Vật liệu tốt như vậy, nếu không luyện chế ra được thứ cao cấp hơn cả Liệp Ma Giáp của ngươi, vậy chẳng phải ta quá vô dụng sao!” Cùng Kỳ tùy tiện nói. “Cao cấp hơn cả Liệp Ma Giáp ư?” Diệp Lưu Vân nghe vậy, lập tức cũng có hứng thú. “Đi đi đi, đừng làm lỡ việc ta suy nghĩ!” Cùng Kỳ không để ý đến vấn đề của Diệp Lưu Vân, mình ngồi ở trước Đại Ngưu suy nghĩ. Một lát sau, hắn nhìn một chút phiến đá kia, lại nhìn một chút Lôi Kích Thạch, đột nhiên có chủ ý. “Đúng, cứ làm như vậy!” Cùng Kỳ đột nhiên kêu lên. Diệp Lưu Vân lại không có động tĩnh, ngồi bên cạnh hắn tu luyện. “Ấy? Ta bảo ngươi đấy, sao không có phản ứng?” Cùng Kỳ gọi Diệp Lưu Vân. Diệp Lưu Vân bất đắc dĩ cười nói: “Ta nào biết được ngươi là đang suy nghĩ, hay là đang gọi ta?” Cùng Kỳ cũng không để ý, kích động nói với Diệp Lưu Vân: “Trận pháp trên tấm ván cửa của ngươi, tuy không cao cấp lắm, nhưng lại rất thực dụng, không chỉ có thể phòng ngự công kích và thần thức dò xét, mà còn có thể thông qua tấm ván cửa, phát xạ hoặc hấp thu các loại lực lượng, dùng vào khôi giáp, có thể tăng phẩm cấp của khôi giáp. Mà lôi điện chi lực bên trong những Lôi Kích Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985595/chuong-1707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.