"Hắn mục đích đã đạt được, căn bản cũng không thèm động thủ với chúng ta nữa!" Cuối cùng, Tiêu Minh Nguyệt phân tích nguyên nhân Diệp Lưu Vân không động thủ với bọn họ. "Giống như khi đó hắn buông tha cho ta vậy, căn bản cũng không thèm giết ta!" Tiêu Minh Nguyệt trong lòng thở dài một hơi. Thiếu niên này, bây giờ đã trưởng thành đến độ cao mà nàng không thể với tới. Nàng lúc đó đã biết, Diệp Lưu Vân căn bản không phải là nàng có thể chiến thắng. Bây giờ càng là như vậy! Tiêu Minh Nguyệt đoán không sai, Diệp Lưu Vân bây giờ căn bản cũng không thèm động thủ với bọn họ. Cảnh giới của bọn họ quá thấp, động thủ với bọn họ, Diệp Lưu Vân không có chút cảm giác thành tựu nào. Những tài nguyên kia của bọn họ, có lẽ đối với bọn người Thiết Quân còn hữu dụng, nhưng hắn lại căn bản cũng không lọt mắt. Cho nên nhưng phàm là chuyện nói hai ba câu là có thể giải quyết, hắn cũng không hi vọng phải động thủ. Hiện tại tâm nguyện Diệp Lưu Vân trở về Thương Vân Đại Lục đã hoàn thành, những chuyện cần làm cũng đã xử lý không sai biệt lắm rồi, hắn cũng nên rời khỏi đây thôi. Người nhà còn không biết hắn đã giết chết Minh Thần, vẫn còn đang lo lắng cho hắn! Băng Hỏa Tông vốn dĩ cũng chưa từng đặt chân đến Thương Vân Đại Lục, cho nên Diệp Lưu Vân cũng không cần đi tới đó. Tin rằng có chuyện Dạ Ma Tông này rồi, cũng không còn tông môn nào dám đi Thương Vân Đại Lục cướp đoạt tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985508/chuong-1620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.