Diệp Lưu Vân nhìn một chút Long Nữ. Long Nữ lại ngượng ngùng cúi đầu xuống. Nàng không biết nói dối, lại không muốn vạch trần Lôi Minh. "Hai người các ngươi, tỉnh lại đi!" Diệp Lưu Vân nói là Lôi Minh và Kim Nguyên Huệ. Hai người phụ nữ này một người so với một người tinh ranh hơn, một người so với một người có thể gây họa hơn. "Tuyết nhi, sau này canh chừng hai người bọn họ, không thể để hai người bọn họ cùng đi ra ngoài gây họa!" Diệp Lưu Vân dặn dò Lương Tuyết. "Ta mới không thèm quản đâu! Đàn bà của ngươi nhiều như vậy, tại sao lại để ta quản!" Lương Tuyết lại ra vẻ tức giận, trực tiếp phản bác. Diệp Lưu Vân cũng biết mình lần này mang về khá nhiều phụ nữ, Lương Tuyết có thể là trong lòng không hài lòng. Cho nên cũng không dám tranh cãi với Lương Tuyết, chỉ có thể chờ sau này có cơ hội rồi dỗ dành nàng. Hắn muốn tìm một cái cớ để chuyển chủ đề, đúng lúc một nhóm người Hải tộc đuổi tới. "Các ngươi đều là một nhóm người?" Một Hải tộc hỏi. Diệp Lưu Vân lập tức nghênh đón, miễn cho Lương Tuyết lại làm khó hắn. "Hải tộc các ngươi lại dám truy sát người của ta, là muốn bị diệt sao?" Diệp Lưu Vân trực tiếp hỏi. Hải tộc vừa hỏi lập tức nổi giận, muốn xuất thủ, bị một lão giả phía sau hắn giữ chặt lại. "Vị công tử này rất quen mặt? Có phải là Diệp công tử Diệp Lưu Vân không?" Lão giả kia hỏi. "Là ta!" Diệp Lưu Vân cũng không nghĩ tới Hải tộc lại nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985502/chuong-1614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.