Diệp Lưu Vân nghe Phàn Liệt vu oan hắn, ngược lại là cười lên. "Lý do miễn cưỡng như vậy mà ngươi cũng có thể nghĩ ra? Phản đồ thì đúng là có, nhưng là ai, trong lòng ngươi rõ nhất!" "Ngươi ý tứ gì? Ngươi nói ta là phản đồ?" Phàn Liệt nhạy cảm kêu lên. Sau đó, hắn liền trực tiếp hạ mệnh lệnh: "Tốt lắm ngươi, không chỉ ức hiếp đường chủ chúng ta, còn dám vu oan ta! Giáo chúng Phiêu Vân Đường nghe lệnh, hợp sức giết chết tiểu tử này cho ta!" Trong nhất thời, có ít giáo chúng siết chặt binh khí, có ít người thì nhìn về phía Phiêu Vân, chờ đợi ý của nàng. Trên cơ bản, trừ hai tâm phúc thủ hạ bên cạnh Phàn Liệt ra, những người khác đều không nhúc nhích. "Sợ cái gì? Cho dù hắn thực lực mạnh, cũng không phải là đối thủ của tất cả mọi người chúng ta!" Phàn Liệt tiếp tục kích động nói. Thế nhưng, mặc kệ Phàn Liệt và hai tên thủ hạ của hắn kích động thế nào, Phiêu Vân không mở miệng, thì căn bản là không có ai động thủ. Giáo chúng cũng phát hiện ánh mắt của Phiêu Vân nhìn Phàn Liệt không đúng, trong lòng cũng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Phàn Liệt thật là phản đồ?" Phàn Liệt thấy vậy, cũng biết Phiêu Vân đã tin lời Diệp Lưu Vân, không tín nhiệm hắn nữa. Nhưng hắn cũng không quan tâm. Sau trận chiến hôm nay, hắn cũng không thể ở lại Thiết Ưng Giáo nữa. Bằng không, sau này Kinh Vô Địch điều tra ra, sớm muộn gì hắn cũng phải bại lộ. "Đường chủ, ngươi nói gì đi chứ!" Phàn Liệt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985496/chuong-1608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.