Sau này, Tu La Thần Kiếm của Tu La đã được Diệp Lưu Vân đưa cho Phượng Uyển Như, còn dặn nàng truyền thụ kiếm pháp. Tuy rằng nói là thương lượng với nàng, không hề cưỡng ép đoạt lấy, nhưng nàng dù sao cũng không có lựa chọn nào khác. Nàng cảm thấy lúc đó, Diệp Lưu Vân là không thể nào coi nàng là bạn bè, mà nàng, lúc đó cũng chưa từng chân chính suy nghĩ cho Diệp Lưu Vân. “Từ khi nào, hắn đã coi ta là bạn bè rồi nhỉ?” Tu La hồi tưởng lại. Nàng biết phân thân không cần thiết phải lừa nàng. Bởi vì mặc kệ hắn có nói những lời này hay không, kết quả cũng sẽ không có gì thay đổi. Mệnh lệnh của Diệp Lưu Vân, nàng nhất định phải chấp hành. Hơn nữa nàng cũng cảm thụ được, Diệp Lưu Vân đối với nàng thực sự cũng không giống với những u hồn khác. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên lộ ra một nụ cười mỉm. Đối với một Tu La lấy giết chóc làm mục tiêu cả đời, xưa nay đều cau mặt, đây tuyệt đối là lần đầu tiên. Nàng đột nhiên nghĩ thông suốt. Sự tin tưởng giữa nàng và Diệp Lưu Vân, là được bồi dưỡng qua lần lượt các trận chiến. Mà sở dĩ Diệp Lưu Vân dần dần coi nàng là bạn bè, cũng chính là do nàng đã thay đổi thái độ đối với Diệp Lưu Vân, bắt đầu từ một khắc nàng chân chính chủ động suy nghĩ cho Diệp Lưu Vân. Nàng nắm chặt ba cây Kim Sí Linh trong tay, trong lòng nghĩ thầm: “Ta thật là ngớ ngẩn! Khi hắn đưa cho ta ba cây Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985476/chuong-1588.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.