"Ngươi tên là gì?" Lạc Thiên Minh hỏi Diệp Lưu Vân. Hắn đối với Diệp Lưu Vân vậy mà còn dám để Âm Hồn vây công hắn, vô cùng bất mãn. Nhưng giờ khắc này, đối mặt với mấy vạn Âm Hồn cảnh giới Thiên Tôn, hắn cũng không dám nổi giận với Diệp Lưu Vân, cho nên chỉ đè nén lửa giận mà giao tiếp với Diệp Lưu Vân. "Một người chết, không cần thiết phải biết tên của ta!" Diệp Lưu Vân khinh thường không nói cho hắn biết. Điều hắn quan tâm bây giờ là, canh chừng Lạc Thiên Minh thật kỹ, đừng để hắn chạy mất! "Ngươi..." Lạc Thiên Minh há miệng muốn mắng. Trước nay chưa từng có ai, dám nói chuyện như vậy với hắn. Lão bộc bên cạnh hắn lại vội vàng mở miệng nói: "Vị công tử này, trước đó đều là một hồi hiểu lầm. Không bằng chúng ta cứ thế ngừng tay, từ nay về sau hai bên không truy cứu nữa, thế nào?" Đồng thời, hắn cũng truyền âm cho Lạc Thiên Minh, bảo hắn tạm thời nhịn một chút, quan trọng nhất là phải bảo trụ được tính mạng. "Hừ!" Lạc Thiên Minh hừ một tiếng, dứt khoát không nói chuyện với Diệp Lưu Vân nữa, đơn giản là để tên bộc kia đi giao tiếp. Diệp Lưu Vân cười cười, trực tiếp lắc đầu: "Không truy cứu nữa? Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Ngươi nói cũng không tính!" Tên bộc kia nghe vậy, cũng chỉ đành nhìn về phía Lạc Thiên Minh, chờ hắn lên tiếng. Nhưng Lạc Thiên Minh lại cho rằng, Diệp Lưu Vân là cố ý muốn đùa giỡn hắn một phen, nhất định phải khiến hắn cúi đầu nhận lỗi. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985434/chuong-1546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.