Diệp Lưu Vân cũng từng mang binh đánh trận. Cho nên hắn liếc mắt liền nhìn ra, những binh sĩ này đang phòng thủ ở bên trong, chứ không phải bên ngoài. Hắn vừa nói, Quách Đạt cũng nhìn ra. “Ngươi không nói, ta thật sự nhìn không ra! Ta đang tự hỏi, sao những người này lại có thể thuận lợi đi vào như vậy! Chẳng lẽ là những binh sĩ này cố ý để họ đi vào, sau đó phong kín họ ở bên trong?” Quách Đạt có chút không hiểu, làm như vậy là vì cái gì. “Chúng ta rút lui! Chỗ này không bình thường!” Diệp Lưu Vân cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, nhưng chính là cảm thấy nơi này không bình thường, quyết định trước tiên dẫn mọi người rời đi rồi nói. Đợi bọn họ rút khỏi Lạc Nhật Sơn Mạch, Diệp Lưu Vân mới để Quách Đạt bố trí xuống trận pháp phòng ngự và ẩn giấu, rồi dẫn mọi người thương lượng. “Ta có một dự cảm không lành!” Mạnh Trường Hưng mở miệng nói. “Sao thế?” Diệp Lưu Vân hỏi. “Các ngươi từng nghe nói về việc bao vây săn giết võ tu chưa?” Mạnh Trường Hưng hỏi mọi người. “Ngươi nói là bao vây săn giết người sống?” La Vân kinh ngạc hỏi. Mạnh Trường Hưng thần sắc nghiêm túc gật đầu. Tất cả mọi người nhất thời rơi vào trầm mặc. Quách Đạt lúc này cũng bỗng nhiên nói: “Các ngươi còn nhớ, lúc chúng ta mới đầu bị phi thuyền chặn lại, binh sĩ kia đã nói gì không?” “Cái gì?” “Câu nào?” Mọi người đều có chút không hiểu, Quách Đạt muốn hỏi cái gì. “Hắn nói một câu, ‘Ta làm vậy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985389/chuong-1501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.