Diệp Lưu Vân cũng là lần đầu tiên bị kẻ địch dùng phương thức này phá mất Càn Khôn Chưởng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Con Thiết Bối Thương Viên kia thì ngạo nghễ vỗ ngực, hướng về phía Diệp Lưu Vân cho thấy mình là bất khả chiến bại. Tuy nhiên, Diệp Lưu Vân lại không hề nghĩ sẽ cứ thế bỏ qua cho nó. Nguyên Linh Bí Thuật của hắn vẫn luôn khóa chặt linh khí xung quanh nó, khiến nó không thể khôi phục Chân Nguyên. Không có Chân Nguyên, chỉ có lực lượng vốn có của hung thú, đối với Diệp Lưu Vân mà nói, đây chính là một cơ hội luyện thể hiếm có. Kim Đồng của Diệp Lưu Vân đã phát hiện, tuy Thiết Bối Thương Viên kia đã phá mất Càn Khôn Chưởng của hắn, nhưng lực lượng của mình tiêu hao cũng không nhỏ. Sở dĩ nó muốn rút đi, cũng là bởi vì Chân Nguyên không thể bổ sung. Mặc dù nó cũng đang vỗ ngực, nhưng rõ ràng khác với trước đó, bây giờ chỉ là uy hiếp kẻ địch mà thôi. Chưa nói đến là đã hết sức, nhưng lực lượng của nó tuyệt đối đã giảm đi rất nhiều. "Chính là bây giờ!" Diệp Lưu Vân nghĩ nghĩ đến đây, ngược lại là cởi bỏ áo giáp trên người xuống. "Tiểu tử này muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn cởi đồ làm con khỉ đột kia xấu hổ chết sao?" Mạnh Trường Hưng nhìn xem náo nhiệt, miệng vẫn không ngừng nói. "Miệng chó không thể nhả ra ngà voi!" La Vân lườm hắn một cái, lại đi nhìn Diệp Lưu Vân. Cô ấy cũng tò mò Diệp Lưu Vân muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985351/chuong-1463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.