"Ta nói cho ngươi biết, nếu nói về thám hiểm, ở Bắc Ưng đế quốc, không ai có kinh nghiệm hơn ta!" Mạnh Trường Hưng bắt đầu khoe khoang với Diệp Lưu Vân. "Không tin ngươi hỏi Khúc Tĩnh mà xem, ta đã ra ngoài thám hiểm bao nhiêu lần rồi!" Hắn còn bảo Khúc Tĩnh làm chứng cho hắn. Khúc Tĩnh cũng truyền âm cho Diệp Lưu Vân nói: "Trước đây ta cũng thường nghe nói, Ngũ vương tử của đế quốc rất thích đến các nơi thám hiểm, về cơ bản không còn ở đế đô nữa, cũng không tham gia chính sự gì cả!" Diệp Lưu Vân cũng nổi hứng thú, hỏi hắn: "Ngươi đều đi qua những địa phương nào?" Mạnh Trường Hưng cũng bắt đầu kể thao thao bất tuyệt. Cuối cùng kể đến những khoáng mạch ở lãnh địa Tây Phượng Vương. "Nếu không ta sao lại nói khâm phục ngươi chứ! Những khoáng mạch kia, ta đều không có cách nào. Cho nên ta mới nghĩ muốn lập đội với ngươi, cùng đi thám hiểm. Thực lực này của ngươi, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ." Mạnh Trường Hưng khen ngợi hắn nói. Diệp Lưu Vân trong lòng khẽ động: "Hắn làm sao biết là ta đào khoáng mạch?" "Những khoáng mạch này, cũng không phải ta đào." Diệp Lưu Vân cho rằng hắn đang bẫy lời. "Ngươi đừng khiêm tốn nữa! Cái tên bao cỏ Tây Phượng Vương kia ta còn không biết sao? Ngu xuẩn đến mức để bách tính đi đào khoáng! Chẳng qua là họa hại bách tính mà thôi. Nếu là hắn có thể đào, đã sớm đem những khoáng mạch kia đào hết rồi! Ngươi cũng không cần lo lắng, ta không phải bẫy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985317/chuong-1429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.