Man Thư nhìn Diệp Lưu Vân với đôi má ửng hồng dưới ánh lửa, thong dong ăn uống, bỗng nhiên cảm thấy, nếu Diệp Lưu Vân có thể ở lại bên nàng thì không còn gì tốt hơn. Hơn nữa, từ góc độ khôi phục Tuyết tộc mà xét, chính nàng một mình cũng không cách nào sinh sôi nảy nở, lấy gì để khôi phục chứ! Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên hơi đỏ mặt. Chỉ là dưới ánh lửa thấp thoáng, Diệp Lưu Vân cũng không phát giác ra tâm tư nhỏ bé của nàng. Hắn vốn dĩ trong tình cảm nam nữ thì tương đối ngốc nghếch. Nếu Man Thư không nói, hắn rất khó đoán ra. Sau khi Diệp Lưu Vân và Man Thư ăn no, hai người mới lên đường hướng đại điện chạy tới. Diệp Lưu Vân lo lắng Tạ Thiên Hoằng phụ tử lại giở trò quỷ quyệt gì đó, khiến Man Thư trúng kế. Cho nên hắn chút nào cũng không buông lỏng cảnh giác. Còn Man Thư sau khi khôi phục thực lực, lại buông lỏng cảnh giác, cảm thấy đối phó Tạ Thiên Hoằng phụ tử sẽ dễ như trở bàn tay. Bọn họ đến trước đại điện, Man Thư thân là Tuyết tộc nhân, sau khi lực lượng thần hồn khôi phục, không cần Diệp Lưu Vân đẩy cửa, trực tiếp dùng thần thức liền mở cửa điện. Kim Đồng và thần thức của Diệp Lưu Vân lập tức quét vào bên trong. Trong đại điện, các ma tu và ma thú vây thành một vòng, giam Tạ Thiên Hoằng phụ tử ở giữa, sợ bọn họ chạy trốn. Còn Tạ Thiên Hoằng phụ tử, thấy Man Thư đã khôi phục như lúc ban đầu, cũng thần sắc khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985280/chuong-1392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.