“Mau trở về! Ngươi không làm hắn bị thương được đâu!” Thống lĩnh dị tộc thấy thế, lập tức truyền âm cho vị Thiên Tôn cường giả kia, bảo hắn đừng tiếp tục dông dài với Diệp Lưu Vân nữa, tránh cho trúng kế của Diệp Lưu Vân. Tuy nhiên, dị tộc kia đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng. Hắn chính là không tin, hắn không thể làm Diệp Lưu Vân bị thương. Cho dù Diệp Lưu Vân khoác trên mình phòng ngự cấp Thần, cũng không nên chịu đòn tốt đến thế! Mà Diệp Lưu Vân dưới sự công kích liên tục của hắn, cuối cùng cũng cảm thấy nghẹn, phun ra một ngụm máu. “Hú!” Dị tộc kia thấy thế, dùng móng vuốt gõ gõ ngực, thể hiện ý hưng phấn của mình. “Chậc! Đánh nhiều như vậy, mới phun ra một ngụm máu mà thôi, ngươi có gì đáng để hưng phấn chứ!” Diệp Lưu Vân lại một lần nữa châm chọc nói. Sau khi hắn phun một ngụm máu ra ngoài, ngược lại cảm thấy không còn nghẹn nữa, lập tức thoải mái hơn không ít. Hắn cảm thấy cho dù chịu thêm một đợt công kích nữa của dị tộc này, cũng sẽ không có chuyện gì lớn. Dị tộc kia cũng lại một lần nữa bị hắn chọc giận, không thèm để ý đến lời cảnh cáo của thống lĩnh, lại xông tới. Diệp Lưu Vân lúc mới bắt đầu căn bản là không có chút sức phản kháng nào, lại bị hắn đánh một đợt. Mãi đến khi dị tộc kia mệt đến thở nặng hô hô, Diệp Lưu Vân mới bắt đầu phản công. Mệt đến thở dốc, nói rõ hắn đã không còn chân nguyên có thể dùng. Vậy thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985155/chuong-1267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.