"Diệp huynh, vậy các ngươi thêm bảo trọng! Ta cũng tập hợp đội ngũ, chuẩn bị chi viện các ngươi bất cứ lúc nào!" Tả Mộc cũng muốn đi tập hợp đội ngũ. "Không cần, chúng ta cũng không đi, bọn họ tự mình đi đánh là được rồi!" Diệp Lưu Vân bình thản nói. "Cái gì?" Tả Mộc càng thêm kinh ngạc. Hắn nhìn một chút Diệp Lưu Vân và Tần Bằng, thật sự không có ý định động thủ! "Các ngươi... đây không phải là để binh sĩ đi chịu chết sao? Đội ngũ này nếu ngươi không muốn, tặng cho ta đi?" Tả Mộc bị hành động quái dị của bọn họ làm cho thật sự không thể lý giải được. Vậy mà ngay cả một người chỉ huy cũng không có! Mặc dù trong đội ngũ cũng có thống lĩnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của họ, khẳng định không phong phú bằng Diệp Lưu Vân và Tần Bằng! Diệp Lưu Vân lại cười nói một cách nhẹ nhàng: "Tổng phải để bọn họ tự mình lịch luyện một chút, không thể cứ mãi chờ chúng ta được!" Diệp Lưu Vân ngược lại không phải là nói suông, mà là thật sự yên tâm về đội ngũ này. Cho dù gặp phải bất trắc, bọn họ cũng có thể an toàn rút về. Dù sao đối phương cũng mới chỉ có mười vạn người. Về số lượng, không có ưu thế tuyệt đối. "Đi thôi, chúng ta lên thành tường quan sát một chút chiến đấu của bọn họ!" Diệp Lưu Vân đề nghị. Tả Mộc giờ phút này vừa hiếu kì, lại vừa lo lắng, cho nên lập tức dẫn Diệp Lưu Vân và Tần Bằng lên thành tường. Hắn lúc này mới phát hiện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985150/chuong-1262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.