Mấy người này cũng đều là nhắm vào vị trí của ngọc thạch mà đến. Thế nhưng, cho dù bọn họ sưu hồn, tra tấn dã man, cũng đều không tìm được vị trí của ngọc thạch kia. Cũng không phải tên tiểu phiến kia không muốn nói, mà là đột nhiên liền nhớ không nổi. Hắn cũng nói có thể là Diệp Lưu Vân đã động tay chân, nhưng mấy người kia lại không tin. Đáng thương thay tên tiểu phiến kia, cuối cùng bị thủ pháp sưu hồn vụng về của bọn họ làm thành ngớ ngẩn, về sau lại bị bọn họ hủy thi diệt tích. "Đáng tiếc rồi, không tìm được vị trí của ngọc thạch kia! Thủ pháp sưu hồn của tiểu tử kia, nhất định rất cao minh!" Trong đó, một võ tu phàn nàn nói. Người này tên là Trần Tùng, hắn và hai thủ hạ của mình, đều là từ nam bộ Trung Tâm Đại Lục lưu lạc tới. Sau khi nam bộ bị dị tộc xâm chiếm, bọn họ liền không nơi nương tựa, đi dạo khắp nơi. Trên đường đi cũng không có chỗ ở cố định và thu nhập, đều dựa vào lừa bịp gian lận mới kiên trì được đến bây giờ. Bọn họ đến Dũng Liệt Đảo, cũng là nghe nói nơi đây náo nhiệt, đến tìm cơ hội kiếm chút tiền nhỏ. "Được rồi, đây không phải là vẫn còn có mấy triệu linh thạch mà, cũng không tính là ra tay vô ích một lần!" Một võ tu khác ngược lại rất thỏa mãn. Thế nhưng, Trần Tùng lại không cam tâm. "Tiểu tử kia nhất định là thông qua sưu hồn, biết được vị trí của việc khai thác ngọc. Nếu như ngọc thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985076/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.