Diệp Lưu Vân cũng cảm thấy, công kích và rút lui của hung thú đều quá mức kỳ quái. Hơn nữa, Hoàng thất đã có bí cảnh, vậy khả năng sở hữu quyền khống chế bí cảnh cũng rất lớn. Cho nên không loại trừ việc công kích của hung thú là do Hoàng thất khống chế. Nhưng mấy vị hoàng tử, hiển nhiên cũng giống như bọn họ, đều bị giấu kín. Chính vì như vậy, mới dễ dàng để bọn họ tiếp nhận khảo nghiệm. "Lần thám hiểm bí cảnh này cứ thế mà kết thúc sao?" Có ít người vẫn còn chưa thỏa mãn. Phần lớn thời gian đều dùng để chiến đấu với hung thú, căn bản là không có cơ hội tìm kiếm bảo vật. Chỉ có Diệp Lưu Vân cảm thấy mình thu hoạch khá phong phú. Cả Chu Hữu Phúc nữa, tuy thu hoạch của hắn không nhiều, nhưng lại vô cùng thỏa mãn. Hơn nữa, đối với hắn mà nói, có thể thu hoạch được một lão đại như Diệp Lưu Vân, đó chính là may mắn lớn nhất rồi. Diệp Lưu Vân cũng nhân cơ hội mời Gia Cát Phi Vũ có rảnh đến Dịch Thành làm khách. "Ngươi là muốn chiêu mộ ta qua giúp ngươi phải không?" Gia Cát Phi Vũ trực tiếp truyền âm hỏi Diệp Lưu Vân. "Ha ha, ngược lại ta có ý nghĩ này!" Diệp Lưu Vân cũng không ngờ, mình ý nghĩ sớm đã bị Gia Cát Phi Vũ nhìn thấu, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng. "Tốt, ta đáp ứng ngươi rồi!" Điều nằm ngoài sự dự liệu của Diệp Lưu Vân là, Gia Cát Phi Vũ không chỉ nói thẳng ra, mà còn trực tiếp đáp ứng Diệp Lưu Vân. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4985070/chuong-1182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.