"Thì ra là vậy! Tại hạ xin cảm ơn các vị trước!" Tên thủ lĩnh nghe nói đó là ân nhân cứu mạng của Phượng Tiêu Tiêu, lời nói cũng khách khí hơn rất nhiều. Thế nhưng lại không có ý để bọn họ vào. Hắn đã an bài người đi báo cáo, việc có cho những yêu thú kia vào hay không, tự nhiên sẽ có trưởng lão quyết định. Lúc này Phượng Tiêu Tiêu cũng phản ứng lại, nói với tên thủ lĩnh: "Hãy để chúng đi với ta gặp ông nội đi, ta phải để ông nội cảm ơn chúng thật tốt." Tên thủ lĩnh một cách uyển chuyển mà nói: "Ta đã cho người đi thông báo Nhị trưởng lão rồi, ông ấy lập tức sẽ đến. Xin các vị ân nhân chờ một chút trước." Phượng Tiêu Tiêu thấy vậy, cũng không nói gì, chỉ xin lỗi nhìn một chút Diệp Lưu Vân. Diệp Lưu Vân cũng chỉ đành cười cười. Trong lòng lại vô cùng bất mãn. "Dù sao chúng ta cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, đến nỗi không cho chúng ta vào cửa sao! Chí ít cũng nên mời vào đại sảnh chờ đợi chứ!" Không riêng gì Diệp Lưu Vân, Hạ Thiên Quỳnh, Hạ Lăng Sương cũng vô cùng bất mãn với thái độ của tên thủ vệ này. Còn những yêu thú phía sau bọn họ, lại càng biểu hiện rõ trên mặt. Chỉ là Diệp Lưu Vân không nói gì, bọn họ cũng không dám có hành động nhỏ. Bọn họ đều biết đây là Phượng gia, cũng là hoàng thành, đều không dám gây sự. Diệp Lưu Vân và những người khác chờ một lát, Nhị trưởng lão mới vội vã chạy tới. "Ông nội!" Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984957/chuong-1069.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.