"Có phải là vấn đề của cung tiễn không?" Tứ hoàng tử Hạ Thiên Nguyên thăm dò hỏi Hạ Thiên Quỳnh. "Không biết à! Hắn cũng không nói cho ta. Cung tiễn là phần thưởng mà Chiến Long Giáo ban cho hắn, ta cũng chưa từng dùng." Hạ Thiên Quỳnh đối với việc Hạ Thiên Nguyên dò hỏi nhiều như vậy, cũng có chút cảnh giác. Hạ Thiên Nguyên thấy vậy, cũng không tiện hỏi thêm nữa, lập tức rời đi. Sau khi trở về, hắn đã báo cáo với Hoàng Triều, nói rằng Diệp Lưu Vân dẫn theo hung thú của hắn, đem tất cả những cái bóng ở đây diệt sạch. Sau khi hắn đi, Hạ Thiên Quỳnh mới chợt nhớ tới, bảo vật mà Diệp Lưu Vân lấy được ở Chiến Long Giáo, là một Trữ Nguyên thạch. "Thì ra là thế, ta lại đem chuyện này quên mất rồi! Cái tên đáng chết Diệp Lưu Vân này, lại không nói cho ta, cố ý làm ra vẻ thần bí với ta, hại ta lúc đó căng thẳng nửa ngày." Hạ Thiên Quỳnh tức đến mức dậm chân, quyết định lần sau gặp Diệp Lưu Vân, nhất định phải tính sổ với hắn. Thực ra Diệp Lưu Vân cũng không phải muốn giấu nàng. Lúc đó là không có tâm tư nói nhiều như vậy cho nàng, sau khi trở về, lại quên giải thích cùng với nàng rồi. Hạ Thiên Quỳnh lần này có thể tín nhiệm hắn như vậy, nhất là vào lúc cuối cùng thời khắc nguy cấp, lại thay hắn chắn ở phía trước, thực ra đã cảm động Diệp Lưu Vân rồi. Cho nên Diệp Lưu Vân cũng không nghĩ giấu nàng nữa, thậm chí ngay cả chuyện phân thân, đều muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984938/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.