Cuối cùng, dưới đủ kiểu khuyên nhủ của Diệp Lưu Vân và Hạ Thiên Quỳnh, nàng mới chịu đeo chiếc nhẫn trữ vật kia lên, nhưng những tinh thạch, bảo vật kia thì nàng lại không dám nhận. Diệp Lưu Vân bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể thu lại trước. Thấy thức ăn đều đã được dọn lên, hắn lại chào hỏi nàng ăn cơm. "Ăn trước đi!" Nữ nô nhìn một chút những món ăn thịnh soạn trên mặt bàn, nuốt nước miếng, rồi ngồi xổm vào góc tường. "Ê? Ngươi qua đây ăn đi!" Diệp Lưu Vân đành phải lần nữa gọi nàng. Hạ Thiên Quỳnh lại truyền âm cho Diệp Lưu Vân nói: "Nô lệ không thể ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ nhân. Nàng ta khẳng định là do thói quen trước kia, không dám lên bàn ăn cơm." Nữ nô quả nhiên cũng lại lắc đầu, không dám đi qua. "Cái này..." Diệp Lưu Vân cũng hết cách rồi. Vẫn là Hạ Thiên Quỳnh phản ứng nhanh, truyền âm cho Diệp Lưu Vân nói: "Cứ để nàng ăn như thế này trước đi, để nàng thích ứng một chút. Sau này ngươi trở về lại từ từ dạy nàng!" Diệp Lưu Vân cũng chỉ có thể gật đầu. Hạ Thiên Quỳnh lại lấy mấy đĩa thịt, đưa cho nữ nô. Nữ nô kinh ngạc đến mức con mắt gần như muốn bay ra ngoài. Từ khi có ký ức đến nay, nàng hết thảy cũng chưa từng được ăn no mấy lần, còn về thịt thì càng hiếm thấy. Có thể ăn đồ ăn thừa của chủ nhân, đó đã là chuyện không dễ dàng rồi. Bây giờ Hạ Thiên Quỳnh lại muốn bưng mấy đĩa tới cho nàng, để nàng tùy ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984905/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.