Thất hoàng tử bọn người đều biết Diệp Lưu Vân có Hồn Phan, có thể phóng xuất âm hồn. Cho nên biện pháp phòng ngự chuẩn bị vô cùng đúng chỗ, mỗi người đều đeo hai kiện bảo vật phòng ngự thần hồn công kích. Cho dù đối mặt với âm hồn Tôn Giai lục trọng, bọn họ cũng đều có thể kiên trì nửa khắc đồng hồ. Mà nửa khắc đồng hồ này, đủ để bọn họ thu thập Diệp Lưu Vân rồi. Diệp Lưu Vân mừng rỡ đi theo đệ tử kia ước chừng nửa canh giờ, tiến vào vòng mai phục mà Thất hoàng tử đã chuẩn bị từ trước. "Diệp Lưu Vân, lá gan của ngươi thật đúng là lớn nha! Vậy mà tại bí cảnh muốn giết ta! Ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?" Thất hoàng tử thấy Diệp Lưu Vân chạy không thoát được, liền dẫn người đều hiện thân ra. Diệp Lưu Vân lại cười nói: "Lá gan của ta từ trước đến nay rất lớn. Nhưng mà lá gan của ngươi cũng không nhỏ, biết ta dám giết ngươi, còn dám đến gặp ta sao?" "Chỉ bằng ngươi? Một con kiến hôi mà thôi!" Thất hoàng tử khinh thường nhếch miệng. "Đừng tưởng rằng ngươi đã bám víu Cửu muội thì ta sẽ không dám động vào ngươi! Hôm nay nếu như ngươi không giao ra nhẫn trữ vật, ngươi vĩnh viễn đừng hòng rời đi!" Hắn uy hiếp Diệp Lưu Vân nói. Diệp Lưu Vân lại trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, nhân tiện ném hạt giống Ma Đằng vào trong đất. "Hôm nay ta đã tới, vốn dĩ không nghĩ đi nhanh như vậy đâu! Ta còn muốn cùng ngươi nói chuyện một chút!" Diệp Lưu Vân trêu tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984834/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.