"Ta ở chỗ Viên Đại Đầu là được rồi!" Diệp Lưu Vân cũng không muốn cùng Lăng Sương thân cận quá, miễn cho lại tự mình rước lấy phiền phức. "Ồ!" Lăng Sương đáp một tiếng, ngoài miệng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng thì có chút thất vọng. "Vậy chính ngươi cẩn thận một chút, đừng chủ quan. Có chuyện thì gọi ta!" Lăng Sương dặn dò hắn một câu, liền cáo từ rời đi. "Chỗ ở của ta bị hủy rồi, đêm nay ở chỗ ngươi ở nhờ một đêm!" Diệp Lưu Vân cũng không khách khí với Viên Đại Đầu. Viên Đại Đầu đang nằm ở trên giường dưỡng thương. "Vừa vặn, phòng tu luyện ngươi dùng đi, ta đêm nay trị thương, cũng không có cách nào tu luyện nữa rồi!" "Tập trung tinh thần một chút đi! Vạn nhất có người đến giết ta, ngươi cũng đừng làm dê thế tội!" Diệp Lưu Vân cười nói. "Yên tâm đi, muốn giết ta, cũng không dễ dàng như vậy!" Viên Đại Đầu cũng nhếch miệng cười lên. Một nụ cười còn kéo theo vết thương, đau đến "hít hà" hít khí lạnh. Diệp Lưu Vân thì cười tiến vào phòng tu luyện, tiếp tục tu luyện rồi. Bất quá hắn cũng xác thực lo lắng có người nửa đêm đến tập kích hắn. Sợ bị người khác ngộ thương Viên Đại Đầu, cho nên hắn vẫn bảo trì thần thức giám sát tình hình bên ngoài, không dám toàn lực tu luyện. Hắn thậm chí còn thả Quỷ Điệp ra, để nó giúp giám sát động tĩnh xung quanh. Đêm khuya, Diệp Lưu Vân nhận thấy sau đó có mấy đợt người đến phụ cận dò xét. Hắn thậm chí cảm thụ được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-than-chua-te/4984764/chuong-876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.